Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

NƠI NÀO CÓ YÊU THƯƠNG, NƠI ĐÓ CÓ HẠNH PHÚC

NƠI NÀO CÓ YÊU THƯƠNG, NƠI ĐÓ CÓ HẠNH PHÚC Nói chuyện tâm tình là bắc một nhịp cầu thân ái giữa hai người. Đã là thân ái thì tránh sao được không bộc lộ cái tôi, kể cả cái tôi thầm kín nhất và có thể đáng ghét nhất. Trước hết thế nào là một kiếp nhân sinh ? Đã mang tiếng khóc ban đầu mà ra, câu thơ này phản ánh khá trung thực bước đường chông gai mà đứa trẻ mới lọt lòng ra sẽ phải trải qua.Thật vậy, kiếp nhân sinh là một chuỗi dài những thử thách và đấu tranh, mà đấu tranh thì có thắng có bại, có vui có buồn…Đấu tranh với thiên nhiên, với đồng loại và nhất là ngay với bản thân.Con người là một sinh vật có tâm hồn.Tâm hồn gây phiền muộn, nhưng chính tâm hồn là nhân tố giúp con người vượt qua các thử thách. Tâm hồn còn giúp ta vui trong thất bại, vấp ngã vẫn cười rồi đứng dậy và bước nhanh,bước mạnh hơn nữa, như đứa trẻ thơ chập chững tập đi. Bởi vậy các cụ mới nói : “ Buồn vui ở tại lòng này “. Đấu tranh càng gay gắt khi chẳng may sinh trưởng ở một gia đình quê mùa, nghèo túng, lại mồ côi cha mẹ ngay từ lúc thiếu thời, phải tự lập và tự lựa chọn một hướng đi trong đường đời muôn ngã. Thật vạn hạnh khi cha mẹ là gương sáng để noi theo và chỉ một lối đi hợp với năng khiếu và ước vọng của mình, để rồi thành công và suốt đời không phải lụy ai.Lối đi sai là cả một ân hận.Bắt buộc phải làm nghề không ưa thích là cả một cực hình.Thiết nghĩ, một hạnh phúc lớn nhất là tự mình làm chủ cuộc đời.Trên đầu ta chỉ có vòm trời mênh mông.Có lẽ vì thế mà cụ Nguyễn Công Trứ mới viết: Kiếp sau xin chớ làm người.Làm cây thông đứng giữa trời mà reo.Reo với bốn mùa xuân,hạ,thu ,đông.Chỉ có reo vui,không có reo buồn. Thiên nhiên làm khổ người, nhưng chính người làm khổ người còn ghê gớm hơn nhiều và dưới vạn hình thức.Máu đào của hàng triệu, hàng tỉ người vô tội đã rải trên bước tiến của nhân loại.Tuy nhiên lịch sử loài người cũng ghi lại những ngày tươi sáng, trong đó yêu thương thay cho tàn bạo.Dân tộc nào cũng có những vị vì nghĩa quên mình, hi sinh tất cả cho tự do,độc lập của đất nước. Bản chất con người là như thế, bên cạnh cái xấu xa nhất là cái tốt đẹp nhất; bên cạnh vị kỷ là vị tha.Nhận định như vậy, thì giữa ác và thiện, giữa hận thù,lợi ích cá nhân, và đùm bọc yêu thương, những ai có lương tri tất phải lựa chọn đường nào mang lại ấm no, hạnh phúc cho xã hội. Nơi nào có yêu thương, nơi đó có hạnh phúc.Xã hội con người hiện nay không ai chối cãi được là đã văn minh và bớt độc ác hơn xã hội đời xưa nhiều. Thiết nghĩ rằng, với tình hình thế giới hiện nay, tốc độ diễn tiến này sẽ tăng nhanh.Đó là lý do thứ hai để lạc quan trong sự sống. Sau cùng, một kiếp nhân sinh so với thời gian vô tận thì không bằng một chợp mắt. Trăm năm là ngắn, một ngày dài ghê.Hãy tận hưởng những ngày dài ấy và phấn đấu để làm được một cái gì trước khi cát bụi lại trở về cát bụi.Cái gì đây, có khi chỉ là một tác phẩm, một tập thi ca, một lời nói, một việc làm đầy ý nghĩa thâm trầm và sâu sắc.Riêng về nghiên cứu khoa học thì cái gì đây không phải một sớm một chiều mà có, nó là kết quả của hàng chục năm lao tâm, đôi khi của cả một đời người, để đào sâu một vấn đề và chỉ có một vấn đề thôi.Con đường khoa học, đúng là một con đường gian khổ, nhưng những nhà làm khoa học lấy gian khổ làm niềm vui và say mê với công việc. Đến đây, có thể tạm kết luận, thành công hay thất bại trong cuộc sống, chủ yếu là ở mình.Vui buồn là tương đối, hãy coi nó như một ngọn gió heo may, như ánh nắng thóang qua cửa sổ.Tâm bình, thiên hạ bình.Giữ cho tâm hồn bình thản là bí quyết của sự sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét