NƠI BÌNH YÊN
Ước có thể về giữa đồng ngâm ngợi một câu thơ
Để thấy mình bình yên như là gió
Ruộng lúa bao la nghiêng trời ráng đỏ
Ta mơ màng như đứa nhóc mười lăm...
Ước có thể về nằm bên hè nhìn ngoại lựa thóc thơm
Nghe lũ gà con chờn vờn ngoài sân gạch
Cái lạnh chiều đã lùa ngang qua cửa
Mẹ mặc vào chiếc áo len xanh...
Dù chỉ là một nỗi nhớ mong manh
Khu vườn rộng, bình yên và lặng lẽ
Như con chim chìa vôi bạc đầu trước ngõ
Ta trở về nhặt nhạnh quả yêu thương...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét