Bình an
99. Hỏi: Thế nào là bình an?
Trả lời: Thế nào là hỗn loạn? Bình an là không hỗn loạn.
100. Bình an nằm ngay trong chúng ta, nó ở cùng chỗ với bất an và đau khổ.
Không thể tìm bình an trong rừng sâu hay trên đồi cao. Cũng không thể tìm bình
an nơi vị thầy khả kính khả ái. ở đâu có đau khổ ở đó có con đường thoát ly.
101. Làm bất cứ việc gì cũng với tâm xả bỏ. Đừng kỳ vọng sự đền đáp hay tán
dương. Xả bỏ một ít sẽ có một ít bình an. Xả bỏ nhiều sẽ có nhiều bình an. Xả
bỏ hoàn toàn sẽ được bình an hoàn toàn và cuộc đấu tranh với thế gian này đi
đến chỗ chấm dứt.
100. Thực vậy, chẳng có cái gì là của con người cả. Dầu chúng ta là gì đi nữa
cũng chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi. Bóc khỏi cái lớp vỏ này, chúng ta sẽ chẳng
thấy gì ngoài những đặc tính phổ thông: Sinh ở giai đoạn đầu, thay đổi ở giai
đoạn giữa và chấm dứt ở giai đoạn cuối. Tất cả chỉ có vậy. Nếu nhìn mọi vật như
thế thì chẳng còn vấn đề gì nữa và chúng ta sẽ hài lòng và bình an.
101. Hãy nhận biết điều gì tốt điều gì xấu, dầu bạn đang du hành hay đang định
cư ở một chỗ nào. Không thể tìm thấy bình an trên đồi cao, trong rừng sâu hay
trong hang động. Dầu có đi đến nơi Phật thành đạo đi nữa cũng không tới gần
chân lý hơn.
102. Tìm kiếm những gì bên ngoài chúng ta chỉ là sự so sánh và phân biệt. Không
thể tìm kiếm hạnh phúc bằng cách này. Không thể tìm kiếm hạnh phúc bằng cách
truy tầm cho ra một người hay một vị thầy hoàn hảo. Đức Phật dạy chúng ta phải
tìm kiếm giáo pháp, tìm kiếm chân lý chứ đừng tìm kiếm người nào.
103. Ai cũng có thể làm nhà gạch hay nhà gỗ, nhưng đó không phải là nhà của ta
mà là nhà của thế gian và bị luật thế gian chi phối. Bình an nội tâm mới thực
sự là nhà của ta.
106. Rừng là nơi bình an, phải không? Vậy tội tình chi nắm chặt trong tay những
gì làm bạn rối rắm. Hãy để cho thiên nhiên dạy bạn. Nghe tiếng chim kêu rồi xả
bỏ. Hiểu rõ thiên nhiên bạn sẽ hiểu rõ giáo pháp. Hiểu rõ giáo pháp bạn sẽ hiểu
rõ thiên nhiên.
107. Truy tầm bình an bên ngoài chẳng khác nào tìm kiếm rùa có râu, bạn không
thể nào tìm được. Nhưng khi tâm bạn sẵn sàng thì bình an sẽ tự tìm đến bạn.
108. Giới, Định, Huệ tạo nên Đạo. Nhưng Đạo không phải là Chân Pháp, không phải
là mục tiêu. Đạo chỉ là con đường dẫn đến mục tiêu. Như bạn muốn đi từ Bangkok
đến thiền viện Wat Ba Pong chẳng hạn. Con đường rất cần thiết cho hành trình
của bạn, nhưng mục tiêu của bạn là thiền viện chứ không phải là con đường. Cũng
thế, chúng ta có thể nói rằng Giới, Định, Huệ ở ngoài chân lý của Đức Phật
nhưng là con đường dẫn đến chân lý này. Phát triển Giới, Định, Huệ, bạn sẽ có
sự bình an kỳ diệu nhất.
Đau khổ
109. Có hai loại đau khổ: đau khổ dẫn đến đau khổ hơn và đau khổ dẫn đến chấm
dứt đau khổ. Đau khổ đầu tiên là chấp giữ những gì ưa thích và chán bỏ những gì
không ưa thích. Đau khổ thứ hai là can đảm và trì chí theo dõi sự không ngừng
thay đổi của các cảm giác: hạnh phúc, đau khổ, vui vẻ, buồn chán, vừa lòng,
phật ý... Đau khổ này dẫn đến chỗ bình an.
110. Chúng ta muốn tìm một con đường dễ dàng. Nhưng không có đau khổ thì không
có trí tuệ. Để cho trí tuệ chín muồi bạn phải ngã đổ và khóc than nhiều lần
trong khi hành thiền.
111. Chúng ta trở thành những nhà sư hay những ni cô không phải để được ăn
ngon, ngủ ngon và thoải mái, nhưng để hiểu rõ đau khổ:
- Làm thế nào để chấp nhận đau khổ...
- Làm thế nào để thoát khỏi đau khổ...
- Làm thế nào để đau khổ không khởi sinh...
Vậy thì, đừng làm những gì gây ra đau khổ, như đừng tham luyến chẳng hạn; nếu
không, đau khổ chẳng buông tha bạn đâu.
112. Thực ra, hạnh phúc chỉ là biến thể của đau khổ dưới một hình thái tế nhị.
Dính mắc vào hạnh phúc cũng như dính mắc vào đau khổ nhưng bạn không thấy đó
thôi. Đừng nghĩ rằng nắm giữ hạnh phúc là xa lìa đau khổ. Cả hai dính chặt vào
nhau không thể tách rời. Đức Phật chỉ cho chúng ta biết đau khổ là kẻ thừa kế
tai hại của hạnh phúc. Hãy xem đau khổ và hạnh phúc ngang nhau. Khi hạnh phúc
khởi sanh, đừng quá vui mừng mà bị cuốn trôi đi; khi đau khổ đến cũng đừng quá
thất vọng mà bị nhận chìm vào dòng thác lũ.
113. Khi đau khổ phát sinh, hãy ý thức rằng chẳng có ai nhận chịu đau khổ. Nếu
nghĩ rằng đau khổ và hạnh phúc là của bạn thì bạn sẽ không bao giờ tìm thấy
bình an.
114. Người đau khổ sẽ nhân sự đau khổ này mà có trí tuệ. Nếu không đau khổ, họ
sẽ không quán sát và không có trí tuệ. Không trí tuệ thì không hiểu biết. Không
hiểu biết sẽ không thoát khỏi khổ đau. Vậy thôi! Thế nên phải nỗ lực và kiên
trì hành thiền. Để rồi khi nhìn lại thế gian này sẽ không còn sợ hãi như trước
nữa. Đức Phật thành đạo chính trong thế gian này chứ không phải ngoài thế gian
này.
115. Lợi dưỡng và khổ hạnh là hai lối đi không được Đức Phật khuyến khích. Đó
chỉ là hạnh phúc và đau khổ mà thôi. Chúng ta tưởng rằng mình thoát khỏi đau
khổ, nhưng thực ra không phải vậy, chúng ta chỉ dính mắc vào hạnh phúc. Nếu
dính mắc vào hạnh phúc, chúng ta lại đau khổ lần nữa. Sự thực là vậy, nhưng
người ta nghĩ ngược lại.
116. Khổ chỗ này người ta chạy đến chỗ kia. Chỗ mới này khổ họ lại chạy nữa. Họ
tưởng rằng chạy thoát khỏi khổ đau, nhưng thực ra không phải vậy. Họ mang đau
khổ đi mọi nơi mà không biết. Không biết đau khổ sẽ không biết nguyên nhân của
khổ đau. Không biết nguyên nhân của khổ đau sẽ không biết chấm dứt đau khổ. Do
đó không có cách gì để thoát khỏi khổ đau.
117. Học trò ngày nay có nhiều kiến thức hơn học trò ngày xưa. Họ sống trong
tiện nghi và có đầy đủ những gì họ cần. Nhưng họ có nhiều đau khổ và rối rắm
hơn trước. Tại sao vậy?
118. Đừng là Bồ tát, đừng là A la hán, đừng là gì cả. Nếu là Bồ tát, bạn sẽ đau
khổ. Nếu là A la hán bạn sẽ đau khổ. Nếu là gì đó bạn sẽ đau khổ. Khi ngồi chỉ
là ngồi. Khi đi chỉ là đi. Thế thôi!
119. Thương và ghét, cả hai đều đau khổ bởi vì đều do tham ái gây ra. Muốn là
khổ. Muốn mà không được cũng khổ. Ngay cả khi có được cái mà bạn muốn, cũng là
đau khổ nữa, bởi vì khi được chúng, bạn lại lo sợ sẽ mất chúng. Làm sao có thể
sống hạnh phúc khi tâm đầy lo sợ?
120. Khi nóng giận, bạn thấy tốt hay xấu? Nếu thấy xấu thì tại sao không vất bỏ
đi mà khư khư giữ lấy làm gì? Bạn cho rằng mình thông minh và trí tuệ, vậy thì
dại chi mà giữ những của nợ ấy? Có lúc tâm sân hận có thể làm cho cả nhà gây gỗ
nhau và làm cho bạn khóc suốt đêm; sau đó vẫn còn hậm hực và đau khổ. Nếu bạn
thấy được sự đau khổ của sân hận thì hãy vất bỏ đi. Nếu không chịu vất bỏ thì
nó sẽ gây đau khổ cho bạn dài dài, chẳng lúc nào dừng nghỉ. Thế gian đau khổ
này là như vậy đó. Nếu bạn biết rõ nó, bạn sẽ giải quyết được mọi khó khăn.
121. Một phụ nữ muốn biết làm thế nào để đương đầu với sân hận. Tôi hỏi cô ta
khi cơn giận nổi lên thì sân hận này là của ai vậy. Cô ta trả lời chính là của
cô. Nếu sân hận đúng là của cô thì cô có thể bảo sự sân hận này ra đi được
không? Sân hận không chịu nghe lời cô ta. Giữ sự sân hận như giữ của riêng sẽ
gặp nhiều đau khổ. Nếu sân hận thực sự là của ta thì nó hẳn phải nghe lời ta.
Nếu không nghe lời ta thì nó chẳng phải của ta. Tâm sân hận đã đánh lừa ta rồi
đó. Đừng ngã theo nó. Dầu tâm vui hay buồn cũng đừng ngã theo nó. Lúc nào nó
cũng là thứ lừa dối thôi.
122. Sự vật vô thường mà cứ cho là bền vững thì chỉ chuốc lấy đau khổ mà thôi.
123. Phật lúc nào cũng có mặt để dạy dỗ chúng ta. Hãy tự mình tìm thấy. Có hạnh
phúc và có bất hạnh. Có vui và có khổ. Chúng luôn luôn có mặt. Hiểu bản chất
của vui và khổ là thấy Giáo pháp, thấy Phật. Phật Pháp không xa rời thế gian
pháp.
124. Quán sát kỹ càng ta sẽ thấy hạnh phúc và đau khổ giống nhau. Nóng và lạnh
cũng như vậy. Ta có thể chết thiêu vì lửa và chết cóng vì lạnh. Chẳng có gì hơn
kém. Hạnh phúc và đau khổ cũng vậy. Ai ai cũng muốn hạnh phúc, chẳng có người
nào muốn khổ đau. Niết bàn chẳng có ham muốn. Niết bàn chỉ có an tịnh tĩnh
lặng.
Thầy giáo
125. Này bạn ơi! Bạn là thầy dạy của chính mình đó. Tìm kiếm một vị thầy không
giúp bạn giải tỏa hoài nghi. Tìm hiểu chính mình để thấy sự thật bên trong,
không phải bên ngoài. Tự hiểu mình là điều quan trọng nhất.
125. Một vị thầy của tôi ăn rất nhanh, khi ăn gây ra tiếng động ồn ào; thế mà
thầy lại dạy chúng tôi phải ăn chầm chậm và chánh niệm. Quán sát thầy, tôi lấy
làm thất vọng và buồn nản. Tôi đau khổ trong khi ông ta vẫn tự nhiên. Thật ra,
tôi đã quán sát bên ngoài mà không quán sát chính tôi. Sau này, tôi mới hiểu rõ
điều đó. Có nhiều người lái xe rất nhanh, nhưng cẩn thận. Trong khi một số
người khác lái xe rất chậm, nhưng gây nhiều tai nạn. Đừng dính mắc vào những
qui luật có sẵn. Đừng dính mắc vào hình thức bên ngoài. Nên nhìn người ngoài
mười phần trăm và để chín mươi phần trăm nhìn lại chính mình.
127. Rất khó dạy giới luật. Một số hiểu nhưng không thèm thực hành. Một số
không hiểu nhưng không chịu tìm hiểu. Tôi chẳng biết phải dạy họ như thế nào.
Tại sao lại có những người như vậy? Không biết là đã tệ hại rồi, nhưng ngay cả
khi tôi dạy họ, họ cũng không nghe. Họ nghi ngờ pháp thực hành. Họ luôn luôn
hoài nghi. Họ muốn đến Niết bàn nhưng không muốn thực hành. Thật là trở ngại.
Khi bảo họ hành thiền, họ sợ hãi; và nếu không sợ thì họ chỉ ngồi ngủ. Phần lớn
đều thích làm những điều mà tôi không dạy. Đó là cái khổ của kẻ làm thầy.
128. Nếu có thể thấy chân lý của Đức Phật một cách dễ dàng thì chúng ta không
cần phải có nhiều thầy dạy. Khi hiểu những lời dạy của Đức Phật thì chúng ta
chỉ cần làm những gì cần làm. Những điều làm thầy khó khăn là học trò không
chấp nhận giáo pháp, tranh biện với giáo pháp và tranh biện với thầy. Trước mặt
thầy, họ làm như họ tốt đẹp, nhưng sau lưng thầy họ là những tên trộm. Dạy đạo
khó khăn thật!
129. Tôi chẳng bao giờ dạy học trò sống và thực hành một cách tùy tiện, thiếu
chánh niệm. Nhưng đó là những điều họ làm khi tôi vắng mặt. Nếu hỏi cảnh sát là
quanh đây có trộm không thì họ trả lời là không, bởi vì cảnh sát không thấy.
Nhưng khi không có cảnh sát thì trộm lại hoành hành. Vào thời Đức Phật cũng
vậy. Bởi thế, hãy tự quán sát, theo dõi chính mình, đừng quan tâm gì đến chuyện
người khác.
130. Vị chân sư thường chỉ dạy những cách hành thiền khó khăn, đòi hỏi nhiều nỗ
lực của bạn để loại bỏ tự ngã. Dầu có gì xảy ra cũng đừng bỏ thầy. Hãy để thầy
hướng dẫn bạn, bởi vì bạn rất dễ quên đường thực hành.
131. Mối hoài nghi đối với thầy có thể giúp bạn. Hãy nhận từ thầy những gì tốt
đẹp và hãy ý thức việc thực hành của chính mình. Trí tuệ sẽ đến khi chính bạn
tự quán sát và phát triển.
132. Không phải thầy bảo trái cây ngon ngọt là tin ngay mà không cần biết gì
nữa. Tự mình nếm thử để biết hương vị thật sự thì mọi nghi ngờ sẽ tiêu tan.
133. Thầy là người chỉ cho ta con đường. Thành công hay không do chính sự thực
hành của ta.
134. Đôi khi việc dạy dỗ thật khó khăn. Nhà sư chẳng khác nào một cái giỏ rác
để người ta vất bỏ mọi vấn đề bực dọc và phiền toái vào. Càng dạy nhiều học trò
thì rác bẩn càng nhiều. Nhưng dạy dỗ là một cách thực hành tốt đẹp. Dạy dỗ giúp
ta phát triển kiên nhẫn và hiểu biết.
135. Thầy không thể giải tỏa nổi khó khăn của chúng ta. Thầy chỉ là nơi để học
đạo. Thầy không thể làm cho đạo sáng tỏ hơn. Những điều thầy dạy là để thực
hành chứ không phải chỉ để nghe suông. Đức Phật chẳng bao giờ tán dương sự tin
tưởng vào người khác. Phải tin tưởng chính mình. Điều này thật khó khăn. Nhưng
phải như vậy. Chúng ta nhìn bên ngoài nhưng chẳng bao giờ thấy. Phải thật sự
thực hành. Hoài nghi không tiêu tan do học hỏi nơi kẻ khác mà do liên tục thực
hành.
Hiểu biết và trí tuệ
136. Không ai và chẳng có gì có thể giải thoát cho bạn. Chỉ có sự hiểu biết của
chính bạn mới giải thoát cho bạn mà thôi.
137. Tên khùng và vị A La Hán đều biết mỉm cười: nhưng vị A La Hán biết tại sao
mình mĩm cười còn tên khùng thì không.
138. Người trí quán sát người khác, nhưng quán sát với trí tuệ chứ không phải
với si mê. Quán sát với trí tuệ có thể học hỏi nhiều, nhưng quán sát với si mê
thì chỉ tìm thấy lỗi của người khác mà thôi.
139. Điều phiền toái thực sự là biết mà không làm. Không biết nên không làm là
chuyện thường, nhưng biết mà không chịu làm thì đó là một vấn đề.
140. Nghiên cứu sách vở không quan trọng lắm. Dĩ nhiên kinh điển là đúng nhưng
không diễn đạt hết chân lý. Kinh điển là ngôn từ, chữ viết; mà ngôn từ và chữ
viết khả năng diễn đạt có giới hạn. Chẳng hạn như danh từ "sân hận"
không thể diễn tả được trạng thái nóng nảy, giận hờn; cũng như nghe tên một
người, khác với gặp người ấy. Chỉ có kinh nghiệm của chính bạn mới đem lại đức
tin thực sự.
141. Nếu nhìn sự vật với trí tuệ nội quán thì sẽ không bị dính mắc vào chúng.
Tốt hay xấu đến, vui hay buồn đến hãy nhìn chúng rồi để chúng ra đi thì bạn sẽ
không dính mắc. Dầu tham lam hay sân hận có đến đi nữa bạn cũng dùng trí tuệ để
nhìn thấy bản chất vô thường của chúng và để chúng tự ra đi. Nếu phản ứng lại
chúng, yêu hay ghét chúng, thì rắc rối sẽ xảy ra. Phản ứng, không những chứng
tỏ bạn là người không có trí tuệ mà còn làm cho đau khổ gia tăng.
142. Hiểu biết chân lý thì sẽ không còn suy nghĩ và trở thành người có trí tuệ.
Không hiểu biết thì suy nghĩ sẽ nhiều hơn trí tuệ hoặc chẳng có chút trí tuệ
nào. Suy nghĩ nhiều mà không có trí tuệ sẽ đau khổ tận cùng.
143. Thiên hạ ngày nay chẳng muốn tìm hiểu chân lý. Họ học hỏi chỉ để có sự
hiểu biết cần thiết hầu nuôi thân, cấp dưỡng gia đình và chăm sóc lẫn nhau mà
thôi. Đối với họ thì sự thông minh, linh lợi có giá trị hơn trí tuệ.
Giới hạnh
144. Hãy thận trọng trong việc giữ gìn giới luật. Cốt tủy của giới luật là sự
hổ thẹn. Nếu còn hoài nghi thì hãy khoan phát biểu ý kiến, khoan làm. Đó là
giới luật. Không còn hoài nghi thì mới trong sạch, thanh tịnh.
145. Có hai trình độ thực hành giáo pháp. Gìn giữ giới luật là phần căn bản đầu
tiên. Giới luật đem lại hạnh phúc, thoải mái và hòa hợp. Thứ đến - tích cực hơn
- không liên quan đến sự thoải mái - đó là thực hành giáo pháp để tỉnh thức và
giải thoát tâm mình ra khỏi mọi ràng buộc. Giải thoát tâm là cội nguồn của từ
bi và trí tuệ.
146. Giới hạnh là cha mẹ của giáo pháp nẩy nở trong chúng ta. Giới hạnh cung
cấp thức ăn bổ dưỡng và chỉ cho ta hướng đi đích thực.
147. Giới hạnh là điều kiện căn bản để tạo nên một thế giới hài hòa, trong đó
con người thực sự sống như một con người chứ không phải như loài cầm thú. Giữ
gìn giới luật là điều chính yếu trong việc hành thiền. Giữ gìn giới luật, phát
triển lòng từ ái, tôn trọng tha nhân, thận trọng trong lời nói và hành động; đó
là gia tài của bạn. Nếu dùng giới luật làm căn bản cho mọi hành động thì tâm
bạn sẽ hiền hòa, trong sáng và yên tĩnh. Thiền sẽ dễ dàng phát triển trên mảnh
đất này.
148. Săn sóc và giữ gìn giới luật như người làm vườn săn sóc và giữ gìn cây
cối. Không bị dính mắc vào cây lớn, cây nhỏ, cây quan trọng và cây không quan
trọng. Một số người muốn đi đường tắt. Họ nói: "Bỏ qua thiền định, đi ngay
vào thiền minh sát; bỏ qua giới luật, đi ngay vào thiền định". Chúng ta có
nhiều lý do để bào chữa cho lòng tham ái của chúng ta.
149. Chánh tinh tấn và trí tuệ không phải là chuyện bên ngoài mà là sự bền tâm
tỉnh thức và tự chế bên trong. Thế nên, sự bố thí, nếu được làm với ý tốt có
thể đem lại hạnh phúc cho mình và cho người. Nhưng giới hạnh phải là gốc rễ thì
lòng từ thiện này mới trong sáng, thanh tịnh.
150. Đức Phật dạy chúng ta làm điều lành, lánh xa điều ác, giữ tâm trong sạch.
Việc hành thiền của chúng ta cũng vậy: "làm lành, lánh dữ".
Những điều xấu xa có còn tồn tại trong tâm bạn không? Dĩ nhiên là còn! Thế thì
tại sao không quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ.
Trong việc thực hành đúng đắn thì làm lành lánh dữ là việc làm tốt đẹp, nhưng
có hạn chế, vì cuối cùng chúng ta phải bước qua cả tốt lẫn xấu. Giải thoát bao
gồm tất cả, nhưng không dính mắc gì cả. Từ sự không dính mắc này, tình thương
và trí tuệ lưu chuyển một cách tự nhiên.
151. Chúng ta phải bắt đầu ngay nơi chúng ta hiện đang có mặt, trực tiếp và đơn
giản. Hai bước đầu tiên là hoàn thành giới luật và chánh kiến. Rồi bước thứ ba
là trí tuệ, nhổ gốc rễ phiền não, sẽ tự nhiên xuất hiện. Cũng như lúc đèn được
thắp sáng thì chẳng cần phải lo lắng đến việc xóa tan bóng tối. Chẳng cần thắc
mắc bóng tối đã đi phương nào. Chúng ta chỉ biết đang có ánh sáng.
152. Có ba mức độ giữ giới. Đầu tiên là thọ giới từ vị thầy. Thứ đến là giữ
giới và sống trong giới. Cuối cùng, ở mức cao nhất - bậc thánh nhân - các Ngài
chẳng cần nghĩ đến giới luật, đến đúng sai. Chân giới hạnh đến từ trí tuệ, hiểu
thấu đáo Tứ Diệu Đế. Hành động của các Ngài phát xuất một cách tự nhiên từ sự
chứng ngộ này.
153. Nhiều nhà sư hoàn tục đi vào chiến trận, lăn mình vào đầu tên mũi đạn. Họ
muốn như vậy. Họ muốn đi. Hiểm nguy đến từ mọi phía nhưng họ vẫn chuẩn bị để
đi. Họ sẵn sàng chết trong bom đạn nhưng không ai chịu chết vì giữ gìn giới
luật. Lạ lùng thật.
Linh tinh
154. Một người học trò của Ajahn Chah bị đau đầu gối phải mổ. Mặc dầu bác sĩ
nói chắc là chỉ độ vài tuần đầu gối sẽ trở lại bình thường, nhưng mấy tháng sau
chân vẫn còn đau. Khi gặp Ajahn Chah, người học trò than phiền: "Họ bảo là
không lâu. Không phải như thế này." Ajahn Chah cười nói: "Nếu không
phải như thế này thì sẽ không phải như thế này."
155. Nếu có người cho bạn một trái chuối vàng rực, no tròn và thơm ngọt nhưng
độc, bạn có ăn không? Không! Vậy tại sao Đức Phật dạy dục lạc ngũ trần là thuốc
độc mà bạn vẫn cứ muốn nhét cho đầy bụng?
156. Hãy nhìn phiền não của bạn và nhận ra chúng là nọc rắn hổ mang. Bạn không
dám đụng đến rắn vì biết rằng rắn có thể cắn chết bạn. Cũng vậy, hãy nhìn thấy
sự độc hại trong vật độc hại và sự hữu dụng trong vật hữu dụng.
157. Chúng ta luôn luôn không thỏa mãn. Ăn trái ngọt ta nhớ vị chua. Ăn trái
chua ta nhớ vị ngọt.
155. Nếu trong túi bạn để vật hôi thối thì đi đến đâu bạn cũng ngửi thấy mùi
hôi thối; đừng than phiền rằng chỗ này hôi hay chỗ kia hôi.
159. Phật giáo Đông phương ngày nay chẳng khác nào một cội cây to lớn nhưng chỉ
trổ những trái nhỏ, không hương vị. Phật giáo Tây phương chẳng khác nào một cây
non nớt, chưa ra hoa kết trái nhưng có khả năng trổ những trái to và ngọt.
160. Ngày nay người ta suy nghĩ thật nhiều. Có nhiều điều để họ say mê thích
thú nhưng không có điều gì thật sự trọn vẹn.
161. Không phải chỉ cần gọi nước lã là rượu thì nước lã tức khắc thành rượu
ngay. Bạn biết rõ điều đó. Vậy mà khi muốn uống rượu, bạn bảo rượu là nước lã
và uống tự nhiên; như vậy có phải là điên khùng không?
162. Người ta thường có thói quen nhìn ngắm bên ngoài. Chẳng hạn như khi nhìn
giảng đường này, họ sẽ nói: "Giảng đường này thật lớn !". Thật ra nó
chẳng lớn chút nào. Nó lớn hay không, tùy theo quan niệm của ta mà thôi. Thật
ra, giảng đường này nó chỉ vậy thôi, chẳng lớn mà cũng chẳng bé. Thế nhưng,
người ta luôn luôn chạy theo cảm quan của mình. Người ta bận rộn nhìn và đánh
giá mọi vật chung quanh mà không có thì giờ để nhìn vào chính mình.
163. Nhiều người chán nản mệt mỏi và biếng nhác trong việc hành thiền. Dường
như họ chẳng muốn giữ Phật Pháp trong tâm. Thế nhưng, có ai chưởi mắng họ, họ
sẽ nhớ mãi suốt đời. Vậy mà khi giáo pháp dạy họ phải điều hòa, phải thu thúc
và phải nhiệt tâm thực hành thì họ quên mất tiêu. Tại sao không giữ giáo pháp
trong tâm? Giữ chi những lời mắng chưởi đó?
164. Cho mình hơn người là trật rồi. Cho mình bằng người cũng trật nữa. Cho
mình thua người cũng trật luôn. Nghĩ mình hơn người thì kiêu căng sẽ nổi dậy.
Nghĩ mình bằng người sẽ thiếu kính trọng khiêm nhường. Nghĩ mình thua người sẽ
nhụt chí thiếu tự tin.
Hãy xả bỏ tất cả
165. Hãy học cách xả bỏ mọi chuyện thế gian, đừng tìm cách chống lại chúng. Hãy
vui với chúng. Hãy tìm cách điều động hay đối xử với chúng. Khi thân này bị
bệnh và đau nhức, ta tìm kinh để tụng. Ta muốn kiểm soát và điều khiển thân
này, ta không muốn cơ thể này đau. Kinh trở thành một loại nghi lễ huyền bí
khiến chúng ta rối rắm thêm trong tham ái, dính mắc. Đó là vì chúng ta tụng
kinh để khử trừ bệnh tật, để được sống bền vững lâu dài. Thật ra, Đức Phật ban
cho chúng ta giáo pháp là để chúng ta biết sự thật của cơ thể này nhờ thế chúng
ta có thể xả bỏ nó, nhưng chúng ta biến những lời dạy của Ngài thành kinh tụng
để gia tăng thêm sự si mê của chúng ta.
166. Hãy tìm hiểu thân thể và tâm trí bạn. Hãy bằng lòng với sự thanh đạm, ít
ỏi. Đừng quá dính mắc vào giáo pháp. Đừng nắm giữ hay nhảy bổ vào những cảm xúc
của mình.
167. Nhiều người sợ bố thí. Họ cảm thấy bị áp chế và bóc lột khi phải cho ra.
Muốn trau dồi lòng từ thiện, bạn chỉ cần áp chế chính lòng tham muốn, dính mắc
của mình chứ không ai áp chế bạn cả. Làm như thế thì bản chất thật sự của chúng
ta sẽ tự chinh phục lấy chính nó để trở nên nhẹ nhàng và tự do hơn.
168. Nắm cục lửa hàng xóm trong tay, bạn sẽ bị bỏng. Nắm cục lửa nhà bạn, bạn
cũng bị bỏng. Cả hai cục lửa đều nóng. Thế nên, đừng sờ vào những gì có thể làm
bạn bỏng tay, dầu đó là thứ gì và ở đâu đi nữa.
169. Người ngoài có thể cho rằng chúng ta điên khùng khi thấy chúng ta sống
trong rừng và ngồi chẳng khác nào những pho tượng đá như thế này. Thế nhưng, họ
sống ra sao? Họ cười, họ khóc, và có lúc họ giết hại lẫn nhau vì quá tham lam
và sân hận. Vậy thì ai điên khùng đây?
170. Thay vì dạy người khác, Ajahn Chah chỉ tạo hoàn cảnh và cơ hội đặc biệt để
họ tự tìm hiểu chính mình. Ajahn Chah nói: "Những gì tôi hướng dẫn các
bạn, các bạn chỉ hiểu mười lăm phần trăm. Hoặc nếu đã làm nhà sư được năm năm
thì có thể hiểu năm phần trăm". Một vị sư trẻ thưa rằng: "Như vậy,
con được một phần trăm vì con mới tu được một năm." Ajahn Chah lắc đầu
cười nói: "Không! Bốn năm đầu con không được phần trăm nào cả. Đến năm thứ
năm con sẽ hiểu năm phần trăm".
171. Một người học trò của Ajahn Chah khi được hỏi rằng liệu nhà sư sẽ giữ bộ y
suốt đời hay sẽ hoàn tục. Vị sư học trò trả lời rằng: "Thư thầy, con thấy
rất khó để nói đến điều đó, mặc dầu không hề nghĩ đến chuyện hoàn tục, nhưng
thật ra con cũng chẳng hề quyết định sẽ giữ mãi chiếc y này cho đến lúc
chết." Sau khi nhìn vào bên trong mình vị sư trẻ nói: "Dường như tâm
con chẳng có nghĩa lý gì cả?" Achan Chah bèn trả lời: "Tâm chẳng có
nghĩa lý gì cả, đó chính là giáo pháp."
173. Có người hỏi Ajahn Chah rằng: "Tại sao một xứ Phật giáo như Thái lan
lại có nhiều tội phạm hình sự?" Ajahn Chah trả lời: "Người nào làm
những điều bất thiện, người đó không phải là Phật tử. Họ làm những công việc
của họ chẳng liên quan gì đến Phật giáo. Đức Phật chẳng bao giờ dạy họ làm
những điều như thế."
173. Có người hỏi Ajahn Chah rằng Ngài có phải là một vị Alahán không. Ajahn
Chah trả lời: "Tôi như cây cổ thụ đầy lá, hoa và trái. Chim chóc tới ăn và
làm tổ trong cây đó. Nhưng cây cổ thụ không hiểu gì về thân phận của nó. Nó cứ
sống tự nhiên như vậy thôi. Nó sao nó vậy.
174. Hỏi: Tôi có thể quán sát tham lam và sân hận, nhưng làm thế nào để kiểm
soát si mê?
Đáp: Bạn như người đang cưỡi ngựa mà lại hỏi: "Con ngựa đâu?"
175. Một số người chỉ do đức tin mà trở thành nhà sư, nhưng lại gặp khó khăn
trong khi sống trong giáo pháp, thực hành giáo pháp. Họ không hiểu rõ chính
mình. Hiện nay rất ít người thật sự thực hành giáo pháp vì có quá nhiều chướng
ngại phải vượt qua. Nhưng nếu chúng không tốt hãy để cho chúng chết. Nếu chúng
không chết hãy làm cho chúng tốt.
176. Bạn bảo rằng bạn yêu người yêu một trăm phần trăm. Được, hãy mỗ xẻ cơ thể
người ấy ra để xem thử bạn còn yêu được bao nhiêu phần trăm. Hoặc nếu bạn quá
thương nhớ khi cô ta xa bạn, thì tại sao bạn không bảo cô ta gửi cho bạn một bô
phân của cô ta. Mỗi khi bạn nhớ cô ta thì hãy dở bô phân ra ngửi. Ghê tởm chưa?
Đó là cái mà bạn yêu thương đấy! Cái gì làm cho tim bạn đập như muốn nhảy ra
khỏi lồng ngực mỗi khi bạn gặp một cô gái hấp dẫn hay ngửi thấy mùi nước hoa
của cô ta? Sức mạnh nào vậy? Nó kéo hút bạn, nhưng bạn buông xuôi, không hề
chống lại. Cuối cùng bạn phải trả một giá rất đắt. Bạn hiểu chứ!
177. Một hôm Ajahn Chah muốn dọn một khúc cây lớn, bị gẫy và đang nằm choáng
đường. Ajahn Chah cùng người học trò, mỗi người một đầu, khiêng khúc cây vất
đi. Trong khi nâng khúc cây lên, Ajahn Chah hỏi: "Nặng không?" Sau
khi đã vất khúc cây vào bên đường, Ajahn Chah hỏi: "Bây giờ có còn nặng
không?" Đó là cách mà Ajahn Chah dạy cho học trò tìm thấy giáo pháp trong
mọi lời nói và tác động hằng ngày. Trong trường hợp này, Ajahn Chah chỉ cho
thấy lợi ích của sự xả bỏ.
178. Một người học trò của Ajahn Chah trong lúc rút dây cắm máy thâu băng ra
khỏi ổ điện, sơ ý nắm vào chốt điện, và bị giật nên vội vàng buông bỏ dây ra.
Ajahn Chah, không bỏ lỡ cơ hội dạy giáo pháp, bèn nói: "ồ! Sao con có thể
buông bỏ một cách dễ dàng như vậy? Ai dạy con đó?"
179. Một số nhà sư Tây phương đã tổ chức một ngày Giáng Sinh đặc biệt, với một
buổi lễ tặng quà và làm phước. Một số thiện tín thắc mắc tại sao Phật giáo lại
tổ chức lễ Giáng Sinh Thiên Chúa giáo. Ajahn Chah giải thích: Thân tâm mọi
người đều có cùng bản chất như nhau. Tất cả đều phải sinh ra, đều phải già, đều
phải chết. Khi bạn hiểu được điều đó thì sự khác biệt không còn quan trọng nữa.
Bất kỳ cái gì giúp chúng ta thấy rõ chân lý, giúp chúng ta làm điều tốt đẹp đều
là lối thực hành đúng. Có thể gọi đây là ngày gì cũng được. Tại sao không thể
gọi đây là ngày "Thiên Chúa Phật Pháp." Ai thực hành đúng thì họ đã
thực hành "Phật Đà Thiên Chúa Giáo" và mọi chuyện đều tốt đẹp. Hãy
loại bỏ mọi luyến ái, dính mắc vào những sự chế định của thế gian để nhìn thấy
mọi diễn biến của sự vật một cách chính xác và tự nhiên.
180. Trong thời gian người Lào và Kampuchia đổ xô vào Thái Lan tỵ nạn, nhiều cơ
quan từ thiện tổ chức thăm viếng giúp đỡ. Một số nhà sư Tây phương cảm thấy ái
ngại khi ngồi trong rừng sâu hành thiền trong khi các tổ chức tôn giáo khác
đang hăng hái làm việc. Họ bèn đến gặp Ajahn Chah để tỏ bày mối quan tâm của
mình.
Ajahn Chah nói: "Giúp đỡ mọi người trong các trại tỵ nạn là việc làm tốt
đẹp. Đó là bổn phận tự nhiên của chúng ta. Nhưng muốn cứu người khác thì trước
hết mình phải sáng suốt, không bị mê mờ. Nhiều người có thể đến trại tỵ nạn để
phân phát quần áo chăn mền nhưng ít ai có thể ngồi yên trong rừng để tìm hiểu
tâm mình. Bao lâu chúng ta còn chưa biết cung cấp thức ăn và quần áo cho tâm
người khác thì thế gian này vẫn còn người tỵ nạn".
181. Sau khi lắng nghe một đệ tử đọc Tâm Kinh Bát Nhã, Ajahn Chah nói:
"Không có không, cũng không có Bồ tát", rồi hỏi tiếp: "Kinh này
từ đâu đến?" Người học trò trả lời: "Thưa thầy, theo con nghĩ thì do
đức Phật thuyết." Ajahn Chah nói: "Không có Phật. Kinh này nói về trí
tuệ thâm sâu, vượt mọi điều kiện của thế gian. Nhưng nếu không dùng những điều
kiện của thế gian làm sao mà nói đây? Có phải thế không?"
182. Muốn trở thành thánh nhân ta phải thay đổi cho đến khi chỉ còn cái thân
trơ. Tâm hoàn toàn đổi thay nhưng thân dường như luôn luôn có mặt; vẫn nóng
lạnh đau nhức và bệnh hoạn. Thế nhưng nhờ tâm đã biến đổi nên nó nhìn sinh,
già, đau, chết dưới ánh sáng chân lý.
183. Có người hỏi Ajahn Chah về sự giác ngộ, Ajahn Chah trả lời: "Giác ngộ
chẳng có gì khó hiểu. Chỉ lột vỏ chuối ra bỏ vào miệng là bạn sẽ biết ngay
hương vị của nó. Bạn phải thực hành để tự mình chứng ngộ, và bạn cần phải kiên
trì. Nếu thành đạo dễ dàng thì mọi người đã làm rồi. Tôi bắt đầu vào chùa từ
lúc tám tuổi và trở thành một nhà sư đã hơn bốn mươi năm; còn bạn thì chỉ muốn
hành thiền một hai đêm thôi để đi thẳng đến Niết bàn. Đâu phải chỉ cần ngồi
xuống là tức khắc giác ngộ. Không phải chỉ cần một người nào đó gõ vào đầu bạn
một cái là bạn thành đạo ngay.
Bạn không cần phải hoàn toàn đắc đạo mới có thể hướng dẫn người khác. Chỉ cần
thành thật với họ và nói cho họ những gì bạn biết từ chính tâm bạn. Hãy nói cho
người ta biết những gì trong khả năng của bạn. Đừng giả vờ như có thể nhấc được
tảng đá to trong khi bạn chỉ có thể nhấc tảng đá nhỏ. Người ta sẽ không cảm thấy
khó chịu nếu biết bạn đang thực hành và đang làm việc. Thế rồi cuối cùng bạn có
thể nhấc được tảng đá to.
184. Đường lối của thế gian là làm việc gì cũng kỳ vọng để được đền đáp trở
lại, nhưng trong Phật giáo, chúng ta làm mà không cần sự đền đáp. Tuy nhiên,
nếu chẳng muốn gì cả, thì sẽ được cái gì? Chẳng được gì cả! Những gì chúng ta
có được chỉ là nguyên nhân của sự đau khổ mà thôi. Như vậy, thực hành để chẳng
được gì cả, nhưng tâm bình an tĩnh lặng là được rồi!
185. Đức Phật dạy chúng ta hãy buông bỏ tất cả những gì có bản chất tạm bợ,
không vững bền. Nếu buông bỏ, bạn sẽ thấy chân lý. Nếu không buông bỏ, bạn sẽ
không thấy rõ sự thật. Chỉ có vậy thôi! Và khi trí tuệ khai mở rồi, thì nhìn
đâu bạn cũng thấy chân lý.
186. Một cái tâm trống không, không có nghĩa là chẳng có gì trong đó cả. Nó
không có phiền não, nhưng nó có đầy trí tuệ.
187. Người ta chẳng chịu suy nghiệm về sự già, đau, chết. Họ chỉ muốn nói đến
không già, không đau, không chết. Thế nên, họ chẳng bao giờ hưởng được hương vị
của Giáo Pháp.
188. Nhiều người nghĩ rằng: Hạnh phúc là đạt được những gì mình yêu, mình
thích. Và chỉ muốn mọi người nói đến những gì mình yêu thích thôi. Phải chăng
đó là cách bạn tìm hạnh phúc? Mong muốn rằng trên toàn thế giới, nơi đâu, bạn
cũng chỉ nghe người ta nói đến những điều bạn yêu, bạn thích. Điều đó có thể
được chăng? Tìm hạnh phúc bằng phương cách đó thì bao giờ mới tìm được.
189. Cỏ hoa, cây cối, núi rừng... sống theo đường lối riêng của chúng. Chúng
mọc lên, chúng chết đi cũng theo bản chất riêng của chúng. Chúng sống một cách
tự nhiên, vô tri, vô giác, trơ trơ bất động. Chúng ta thì khác, chúng ta quấy
động mọi thứ. Nhưng cơ thể chúng ta cũng chỉ đi theo đường lối tự nhiên: sinh
ra, trưởng thành, và cuối cùng là chết. Đường lối tự nhiên của cơ thể con người
là vậy. Ai mong muốn cơ thể đi theo đường lối khác, kẻ đó sẽ đau khổ.
190. Đừng nghĩ rằng học nhiều biết nhiều là hiểu Giáo Pháp. Đó chẳng khác nào
nói rằng bạn thấy mọi vật do bạn có mắt, hoặc bạn nghe mọi vật do bạn có tai.
Bạn có thể thấy nhưng không thấy trọn vẹn. Bạn chỉ thấy với "con mắt bên
ngoài" mà không thấy bằng "con mắt bên trong". Bạn nghe bằng
"tai bên ngoài" mà không nghe bằng "tai bên trong".
191. Đức Phật dạy chúng ta vất bỏ mọi hình thức bất thiện và vun bồi giới hạnh.
Đó là Chánh Đạo. Bằng cách này, Đức Phật đã đặt chúng ta vào chỗ khởi đầu của
con đường. Khi đã ở trên con đường rồi thì có đi hay không là tùy ở ta. Nhiệm
vụ của Phật như thế là xong. Ngài chỉ cho chúng ta con đường: đây là con đường
đúng đắn và đây là con đường sai lầm. Như vậy là đủ rồi, chuyện còn lại là ở
ta.
192. Phải tự mình thấy Giáo Pháp. Tự mình ở đây có nghĩa là tự mình thực hành.
Bạn chỉ có thể dựa vào thầy năm mươi phần trăm mà thôi. Ngay cả giáo pháp tôi
hướng dẫn cho bạn cũng chỉ là những lời nói suông, vô ích. Nếu bạn tin những
điều đó với lý do là do tôi nói thì bạn cũng chẳng xử dụng những lời dạy của
giáo pháp một cách thích nghi. Nếu bạn hoàn toàn tin tưởng nơi tôi, thì bạn
thật là điên rồ. Hãy lắng nghe Giáo Pháp, thấy được lợi ích của Giáo Pháp rồi
tự mình đem ra thực hành để thấy Giáo Pháp trong chính bạn; điều đó mới thật có
lợi ích lớn lao.
193. Đôi lúc, trong khi đang kinh hành, thấy trời sắp chuyển cơn mưa nhẹ, tôi
đã muốn bỏ việc kinh hành để đi vào phòng. Nhưng khi nhớ nghĩ đến thời gian tôi
làm việc đồng ruộng, quần tôi bị ướt đêm hôm trước, nhưng tôi phải mặc lại lúc
trời chưa sáng. Rồi bước xuống nhà sàn dẫn trâu rời chuồng. Tôi phải cầm dây
dính đầy phân, dẫn trâu ra khỏi nơi lầy lội bùn sình. Thế đã yên đâu, trâu vẫy
đuôi dính đầy phân bẫn đập vào người tôi. Mặc dù chân cẳng nhức nhối nhưng tôi
phải dẫn trâu đi. Tôi thầm nghĩ "Đời sao khổ thế này?" Bây giờ chỉ
một chút mưa nhỏ mà tôi lại đành bỏ sự kinh hành hay sao! Sự suy nghĩ này đã
khích lệ tôi trong việc thực hành Giáo Pháp.
194. Tôi chẳng biết phải nói như thế nào đây. Tôi nói đến những cái cần phải
làm và những cái cần phải vất bỏ. Nhưng chẳng có cái gì để làm và chẳng có cái
gì để vất bỏ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét