Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2024

TÍNH VÔ THƯỜNG TRONG LỜI BÀI NHẠC CỦA CỐ NS.TRỊNH CÔNG SƠN

 Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, một trong những nhạc sĩ lớn của Việt Nam, nổi tiếng với những bài hát đầy triết lý về cuộc đời và tình yêu. Ông thường xuyên nhắc đến tính "vô thường" (sự thay đổi, không bền vững của cuộc sống) trong nhiều ca khúc của mình. Dưới đây là một số câu thơ trong các bài hát của Trịnh Công Sơn thể hiện rõ tính "vô thường":

  1. Cát bụi:


    Hạt bi nào hóa kiếp thân tôi Để một mai tôi về làm cát bi Ôi cát bi mệt nhoài Tiếng động nào gõ nhịp không nguôi

    Bài hát này thể hiện rõ sự tạm bợ và mong manh của kiếp người, từ bụi cát mà trở về với bụi cát.

  2. Mưa hồng:


    Ta thấy em trong tiền kiếp với cọng buồn cỏ khô Ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa Em đi qua chuyến đò thấy con sông là bể khơi Ôi phù du từng tuổi xuân đã già Một ngày kia đến bờ đời người như gió qua

    Những câu hát này nói về sự tạm bợ và biến đổi không ngừng của cuộc đời, của tuổi xuân.

  3. Diễm xưa:


    a vẫn hay mưa cho đời biển động Làm sao em nhớ những vết chim di Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau

    "Sỏi đá cũng cần có nhau" thể hiện sự biến đổi không ngừng, ngay cả những thứ tưởng như vô tri vô giác cũng có sự gắn bó và thay đổi.

  4. Phôi pha:

    Ôi phù du từng tuổi xuân đã già
    Một ngày kia đến bờ đời người như gió qua

    Câu hát này nhắc nhở về sự phai nhạt của tuổi trẻ và cuộc đời.

  5. Đêm thấy ta là thác đổ:

    Từng lời tà dương là lời mộ địa
    Từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét